THÁNG TƯ, NÓI CHUYỆN KẺ THUA NGƯỜI THẮNG
THÁNG TƯ, NÓI CHUYỆN KẺ THUA NGƯỜI THẮNG
Thật ra chẳng ai muốn mất thời giờ để đối thoại với kẻ thắng, là đảng Việt gian cộng sản và đám bồi bút của chúng làm gì. Lý do đơn giản, cộng sản xứ nào, ở đâu cũng thuộc thành phần bịp bợm, ngoan cố và tráo trở. Đối với Việt Nam, chúng còn thêm cái bản tính cao ngạo của hạng người đã ít học lại thiếu văn hóa, thì chẳng cần gì phải mất công nói chuyện với chúng !
Bài góp ý nầy có ba mục đích. Một, nhằm vạch trần bộ mặt thật của kẻ thắng để gởi đến các bạn trẻ sinh ra cũng như trưởng thành sau năm 1975. Hai, thách thức đối thoại với những người lúc nào cũng lớn tiếng bênh vực chế độ cộng sản Việt Nam. Ba, để tát vào mặt những ai mà mãi đến giờ nầy vẫn còn cố tình ca tụng đảng cướp cộng sản. Chiến thắng ‘thần thánh’ và ‘vinh quang’ của cộng sản chỉ là một trò lường gạt mà chúng đã âm mưu tráo trở dưới chiêu bài ‘giải phóng’ cũng như ‘thống nhất đất nước’ !
Để mở đầu, tôi đồng ý cộng sản miền Bắc đã thắng vài trận lớn trước ngày chúng công khai xua quân vào chiếm Việt Nam Cộng Hòa. Đó là hai trận mà quân cộng sản Bắc Việt đã dứt điểm Điện Biên Phủ, một vị trí quan trọng, xem như thành trì cuối cùng của quân đội Pháp trên đất Việt Nam. Và tại Khe Sanh, lính chính quy cộng sản đã tràn ngập vị trí phòng thủ chiến lược của quân đội Mỹ, nơi bảo vệ tuyến đầu Việt Nam Cộng Hòa và cũng là nút chận cửa ngõ xâm nhập miền Nam qua đường mòn HCM. Nhưng theo hồi ký do các tư lệnh bộ đội miền Bắc viết cũng như huênh hoang của các quản giáo trại tù thì họ đã xử dụng chiến thuật thí quân ồ ạt để đạt cho bằng được thắng lợi theo lệnh của già Hồ. Trong hai trận Điện Biên Phủ và Khe Sanh, mỗi nơi cộng sản đã thí trên một trăm ngàn trẻ em vị thành niên bằng những chiến thuật biển người. Điều nầy chứng tỏ chế độ Hà Nội không bao giờ xem trọng sanh mạng con người mà cộng sản chỉ biết dùng xương máu người dân miền Bắc làm vật hy sinh để đạt mục đích xâm chiếm miền Nam.
Vậy thì hai chiến thắng Điện Biên Phủ và Khe Sanh không có gì gọi là vinh quang và thần thánh, mà đây chính là những lần thí quân tàn nhẫn vô nhân đạo (phải đánh cho đến giọt máu cuối cùng - lời của già Hồ) chưa bao giờ thấy trong lịch sử chiến tranh của nhân loại. Xin nói rõ trong kế hoạch công đồn, ngoài việc quân cộng sản cắt bớt khẩu phần ăn của người lính (tiết lộ của quản giáo trong trại cải tạo KàTum, Long Khánh) còn dùng chiến thuật biển người xua quân lính dưới quyền vượt qua hàng rào phòng thủ bằng lựu đạn, mìn và kẽm gai, là nơi bãi tác xạ không hạn chế dành cho pháo binh và vùng dội bom tự do của Không Quân Việt Mỹ. Ngoài ra, chỉ huy chiến trường còn xiềng chân xạ thủ vào súng cộng đồng cũng như các cổ đại pháo, cột chân tài xế vào xe tải, xe tăng…để không còn một ai có thể thối lui hoặc thoát chạy. Đây là một hành động độc ác mà cộng sản đã xử dụng lính thuộc cấp của họ còn tàn nhẫn hơn đối với súc vật như thế giới đã thấy qua các trận chiến đối đầu với Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa và Đồng Minh trước đây. Người bộ đội Bắc Việt chỉ còn đường độc nhất. Một là chịu chết đói. Hai là muốn ăn thì phải tiến lên chọc thủng phòng tuyến các đơn vị phòng thủ Pháp, Mỹ và Việt Nam để kiếm thực phẩm bỏ vào bao tử !
Tại sao cộng sản thắng hai trận nầy ? Theo binh pháp, trên một chiến trường cố định, nếu bên nào đông quân, xử dụng thế công với chiến thuật thí quân liên tục, không hạn chế, không tính toán…thì chắc chắn cuối cùng họ sẽ thắng bên chống đở đang ở trong thế thủ.
Đến năm 1975, khi cộng quân vào chiếm miền Nam, lính chính quy đã tiến quân ồ ạt, nhanh chóng và đi như thế chẻ tre, nhưng cũng chẳng vinh quang và thần thánh gì như chúng thường huênh hoang qua sách báo ! Từ Quảng Trị đến Nhatrang, bộ đội Bắc Việt tiến vào Nam trong cảnh nhà không đồng trống, trong lúc Quân Đội miền Nam đã được lệnh di tản vào Nam để phối trí lại tại Vùng III và vùng IV Chiến thuật. Đoàn quân cướp nước xuôi Nam dễ dàng trên quốc lộ 1, nhưng khi đến đèo Rù Rì (Nhatrang Khánh Hòa) thì khựng lại vì e ngại đàng sau đèo là cái bẫy của Quân Đội VNCH. Bộ đội miền Bắc án binh bất động đến gần hai ngày. Sau đó một ‘phái đoàn’ của Nhatrang ra tận nơi để thông báo rằng thành phố đã mở cửa chờ sẵn, chúng mới bắt đầu tiến vào thành phố ! Nhưng đến Long Khánh thì đoàn quân cộng sản hoàn toàn bị chận và phải chiến đấu ác liệt với Sư Đoàn 18 Bộ Binh cho đến khi có lệnh buộc quân lính Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa phải bỏ súng đầu hàng. Sau cùng, đối với vùng III và vùng IV Chiến thuật, bộ đội chỉ gặp những trận chống cự lẻ tẻ của những đơn vị không tuân hành lệnh đầu hàng mà Dương Văn Minh kêu gọi trên đài phát thanh Sàigòn. Do đó, cuộc tiến quân của cộng sản Bắc Việt đã dễ dàng như trở bàn tay.
Vậy, lý do nào quân cộng sản Bắc Việt tiến chiếm miền Nam, có thể nói, là dễ dàng từ Bến Hải đến Sàigòn ? Xin trả lời ngay, Việt Nam Cộng Hoà và Quân Đội Miền Nam đã bị đồng minh Mỹ bán đứng cho Tàu cộng và Việt cộng. Kết quả thật đắng cay là Mỹ vừa tháo chạy, vừa hăm dọa nhà cầm quyền Đệ Nhị Cộng Hòa, vừa cúp viện trợ nhưng lại tuyên bố với thế giới là họ rút lui trong danh dự để Việt Nam tự giải quyết chuyện nội bộ với nhau ! Lịch sử đã chứng minh bằng một tài liệu mật vừa được giải mã, chính Kissinger âm thầm đi đêm qua Bắc Kinh để bán đứng Việt Nam Cộng Hòa cho Tàu cộng cũng như Việt cộng từ năm 1971. Ngoài ra, Mỹ cũng đã công khai bán đứng miền Nam và bắt tay hợp tác với cộng sản được ghi rõ ràng trong hiệp định Paris năm 1973 qua hai vai chánh được trọn quyền quyết định là Mỹ và Hà Nội theo điều 22 Chương VIII (*). Kết quả của việc phản bội nầy, toàn bộ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa phải buông súng đồng loạt, do đó dù là một đội quân hùng mạnh của miền Nam nhưng đành phải bó tay trước quân cộng sản Bắc Việt. Nhiều nhà phân tích quân sự cho rằng, nếu người Mỹ không vì quyền lợi của họ để bán đứng người bạn đồng minh Việt Nam Cộng Hòa thì quân cộng sản Bắc Việt còn lâu mới đặt chân lên được vùng đất tự do miền Nam. Vậy tôi có thể kết luận một điều chắc chắn rằng, cuộc chiếm miền Nam chẳng có gì gọi là thần thánh và vinh quang nếu người Mỹ không ‘cho phép’ Hà Nội vượt biên giới xâm lăng, thì dù tổ chức và khả năng của đội quân Bắc Việt được Tàu cộng và Liên sô đồng loạt nhúng tay vào bằng vũ khí cũng như nhân lực thì Hà Nội cũng không thể nào thắng được miền Nam !
Bài góp ý nầy có ba mục đích. Một, nhằm vạch trần bộ mặt thật của kẻ thắng để gởi đến các bạn trẻ sinh ra cũng như trưởng thành sau năm 1975. Hai, thách thức đối thoại với những người lúc nào cũng lớn tiếng bênh vực chế độ cộng sản Việt Nam. Ba, để tát vào mặt những ai mà mãi đến giờ nầy vẫn còn cố tình ca tụng đảng cướp cộng sản. Chiến thắng ‘thần thánh’ và ‘vinh quang’ của cộng sản chỉ là một trò lường gạt mà chúng đã âm mưu tráo trở dưới chiêu bài ‘giải phóng’ cũng như ‘thống nhất đất nước’ !
Để mở đầu, tôi đồng ý cộng sản miền Bắc đã thắng vài trận lớn trước ngày chúng công khai xua quân vào chiếm Việt Nam Cộng Hòa. Đó là hai trận mà quân cộng sản Bắc Việt đã dứt điểm Điện Biên Phủ, một vị trí quan trọng, xem như thành trì cuối cùng của quân đội Pháp trên đất Việt Nam. Và tại Khe Sanh, lính chính quy cộng sản đã tràn ngập vị trí phòng thủ chiến lược của quân đội Mỹ, nơi bảo vệ tuyến đầu Việt Nam Cộng Hòa và cũng là nút chận cửa ngõ xâm nhập miền Nam qua đường mòn HCM. Nhưng theo hồi ký do các tư lệnh bộ đội miền Bắc viết cũng như huênh hoang của các quản giáo trại tù thì họ đã xử dụng chiến thuật thí quân ồ ạt để đạt cho bằng được thắng lợi theo lệnh của già Hồ. Trong hai trận Điện Biên Phủ và Khe Sanh, mỗi nơi cộng sản đã thí trên một trăm ngàn trẻ em vị thành niên bằng những chiến thuật biển người. Điều nầy chứng tỏ chế độ Hà Nội không bao giờ xem trọng sanh mạng con người mà cộng sản chỉ biết dùng xương máu người dân miền Bắc làm vật hy sinh để đạt mục đích xâm chiếm miền Nam.
Vậy thì hai chiến thắng Điện Biên Phủ và Khe Sanh không có gì gọi là vinh quang và thần thánh, mà đây chính là những lần thí quân tàn nhẫn vô nhân đạo (phải đánh cho đến giọt máu cuối cùng - lời của già Hồ) chưa bao giờ thấy trong lịch sử chiến tranh của nhân loại. Xin nói rõ trong kế hoạch công đồn, ngoài việc quân cộng sản cắt bớt khẩu phần ăn của người lính (tiết lộ của quản giáo trong trại cải tạo KàTum, Long Khánh) còn dùng chiến thuật biển người xua quân lính dưới quyền vượt qua hàng rào phòng thủ bằng lựu đạn, mìn và kẽm gai, là nơi bãi tác xạ không hạn chế dành cho pháo binh và vùng dội bom tự do của Không Quân Việt Mỹ. Ngoài ra, chỉ huy chiến trường còn xiềng chân xạ thủ vào súng cộng đồng cũng như các cổ đại pháo, cột chân tài xế vào xe tải, xe tăng…để không còn một ai có thể thối lui hoặc thoát chạy. Đây là một hành động độc ác mà cộng sản đã xử dụng lính thuộc cấp của họ còn tàn nhẫn hơn đối với súc vật như thế giới đã thấy qua các trận chiến đối đầu với Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa và Đồng Minh trước đây. Người bộ đội Bắc Việt chỉ còn đường độc nhất. Một là chịu chết đói. Hai là muốn ăn thì phải tiến lên chọc thủng phòng tuyến các đơn vị phòng thủ Pháp, Mỹ và Việt Nam để kiếm thực phẩm bỏ vào bao tử !
Tại sao cộng sản thắng hai trận nầy ? Theo binh pháp, trên một chiến trường cố định, nếu bên nào đông quân, xử dụng thế công với chiến thuật thí quân liên tục, không hạn chế, không tính toán…thì chắc chắn cuối cùng họ sẽ thắng bên chống đở đang ở trong thế thủ.
Đến năm 1975, khi cộng quân vào chiếm miền Nam, lính chính quy đã tiến quân ồ ạt, nhanh chóng và đi như thế chẻ tre, nhưng cũng chẳng vinh quang và thần thánh gì như chúng thường huênh hoang qua sách báo ! Từ Quảng Trị đến Nhatrang, bộ đội Bắc Việt tiến vào Nam trong cảnh nhà không đồng trống, trong lúc Quân Đội miền Nam đã được lệnh di tản vào Nam để phối trí lại tại Vùng III và vùng IV Chiến thuật. Đoàn quân cướp nước xuôi Nam dễ dàng trên quốc lộ 1, nhưng khi đến đèo Rù Rì (Nhatrang Khánh Hòa) thì khựng lại vì e ngại đàng sau đèo là cái bẫy của Quân Đội VNCH. Bộ đội miền Bắc án binh bất động đến gần hai ngày. Sau đó một ‘phái đoàn’ của Nhatrang ra tận nơi để thông báo rằng thành phố đã mở cửa chờ sẵn, chúng mới bắt đầu tiến vào thành phố ! Nhưng đến Long Khánh thì đoàn quân cộng sản hoàn toàn bị chận và phải chiến đấu ác liệt với Sư Đoàn 18 Bộ Binh cho đến khi có lệnh buộc quân lính Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa phải bỏ súng đầu hàng. Sau cùng, đối với vùng III và vùng IV Chiến thuật, bộ đội chỉ gặp những trận chống cự lẻ tẻ của những đơn vị không tuân hành lệnh đầu hàng mà Dương Văn Minh kêu gọi trên đài phát thanh Sàigòn. Do đó, cuộc tiến quân của cộng sản Bắc Việt đã dễ dàng như trở bàn tay.
Vậy, lý do nào quân cộng sản Bắc Việt tiến chiếm miền Nam, có thể nói, là dễ dàng từ Bến Hải đến Sàigòn ? Xin trả lời ngay, Việt Nam Cộng Hoà và Quân Đội Miền Nam đã bị đồng minh Mỹ bán đứng cho Tàu cộng và Việt cộng. Kết quả thật đắng cay là Mỹ vừa tháo chạy, vừa hăm dọa nhà cầm quyền Đệ Nhị Cộng Hòa, vừa cúp viện trợ nhưng lại tuyên bố với thế giới là họ rút lui trong danh dự để Việt Nam tự giải quyết chuyện nội bộ với nhau ! Lịch sử đã chứng minh bằng một tài liệu mật vừa được giải mã, chính Kissinger âm thầm đi đêm qua Bắc Kinh để bán đứng Việt Nam Cộng Hòa cho Tàu cộng cũng như Việt cộng từ năm 1971. Ngoài ra, Mỹ cũng đã công khai bán đứng miền Nam và bắt tay hợp tác với cộng sản được ghi rõ ràng trong hiệp định Paris năm 1973 qua hai vai chánh được trọn quyền quyết định là Mỹ và Hà Nội theo điều 22 Chương VIII (*). Kết quả của việc phản bội nầy, toàn bộ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa phải buông súng đồng loạt, do đó dù là một đội quân hùng mạnh của miền Nam nhưng đành phải bó tay trước quân cộng sản Bắc Việt. Nhiều nhà phân tích quân sự cho rằng, nếu người Mỹ không vì quyền lợi của họ để bán đứng người bạn đồng minh Việt Nam Cộng Hòa thì quân cộng sản Bắc Việt còn lâu mới đặt chân lên được vùng đất tự do miền Nam. Vậy tôi có thể kết luận một điều chắc chắn rằng, cuộc chiếm miền Nam chẳng có gì gọi là thần thánh và vinh quang nếu người Mỹ không ‘cho phép’ Hà Nội vượt biên giới xâm lăng, thì dù tổ chức và khả năng của đội quân Bắc Việt được Tàu cộng và Liên sô đồng loạt nhúng tay vào bằng vũ khí cũng như nhân lực thì Hà Nội cũng không thể nào thắng được miền Nam !
1. Cái nhục của bên thắng trận :
Tráo trở lật lọng : Thế giới đã biết và chứng kiến trò tráo trở của cộng sản ngay từ lúc Kissinger đi đêm với Bắc Kinh và Hà Nội : Mỹ thỏa ước ngầm sẽ rút quân, cúp viện trợ Việt Nam Cộng Hòa và bật đền xanh cho Hà Nội toàn quyền tổ chức xua quân vào chiếm Miền Nam. Nhưng với lối truyên truyền xảo trá, cộng sản vẫn rêu rao ‘đánh Mỹ cứu nước’, là chiêu bài để lừa bịp dân miền Bắc và cũng là chiếc dù cho âm mưu xâm lăng Việt Nam Cộng Hòa, dù rằng hành động nầy vi phạm trắng trợn những điều khoảng trong hiệp đinh Genève 1954. Nếu thực sự người Mỹ muốn giúp Việt Nam Cộng Hòa chống lại sự xâm nhập từ miền Bắc thì đảng cộng sản không thể chịu đựng với số bom đạn do B52 trút xuống trên đầu hằng ngày, mà phải đầu hàng vô điều kiện, hoặc, thủ đô Hà Nội đã trở thành bình địa ‘không còn hòn đá nào nằm trên hòn đá nào’! Vậy đây là trò lừa bịp xảo trá của kẻ thắng trận, chẳng những đối với dân miền Bắc, Việt Nam Cộng Hòa mà còn ngay với cả thế giới !
Thống nhất ăn cướp : Mạo danh ‘thống nhất đất nước để đánh chiếm miền Nam không ngoài mục đích duy nhất là ăn cướp, vơ vét của dân, của chính phủ miền Nam cũng như tài nguyên đất nước đưa về cứu đói miền Bắc. Đây là hành động của một bọn thảo khấu thiếu văn minh, xuất thân từ rừng rú…Cả thế giới đã chứng kiến ngay từ lúc cộng sản vừa chiếm xong Sài Gòn, Hà Nội vội vàng vơ vét ngoại tệ, vàng bạc trong ngân khố của miền Nam và xử dụng hàng chục chuyến máy bay chở ra Bắc liền ngay trong đêm hôm sau. Trong số nầy có 16 tấn vàng (người ta phao tin TT Nguyễn Văn Thiệu đã mang đi) đã được các tướng cộng sản cướp về chia nhau. Võ Nguyên Giáp là người đã bỏ túi một nửa số vàng nầy ! Vậy, đã gọi là thống nhất, tức là Nam Bắc cùng một nhà, Sàigòn bây giờ cũng là Hà Nội, tài sản đất nước đều thành của chung, nhưng tại sao kẻ thắng lại vội vàng chở lén lút tài sản miền Nam đi ngay trong đêm sau đó. Sau nầy Hà Nội còn cho lệnh tháo gở các phẩm vật lịch sử của triều đại nhà Nguyễn cũng như của Quốc Gia để đưa về Bắc. Như vậy có phải là bọn cướp đi hôi của không ? Bên thắng đã chiếm xong miền Nam thì của cải vàng bạc ngoại tệ ở đâu vẫn còn đó, tại sao lại tham lam vơ vét chở về nhà mình ? Cũng trong thời gian nầy, mạnh quan thì quan chở, mạnh lính thì lính mang, mạnh dân (miền Bắc) thì dân vác từng chiếc máy quạt, từng cái bàn ủi, từng cái nồi, từng cái chén rồ chen nhau lên xe lên tàu đưa về Bắc ! Thật đẹp mặt cho kẻ thắng trận…trông giống như một đám ăn mày đi hôi của nhà giàu !
Giải phóng bóc lột : Đội quân thắng trận miền Bắc tiến đến đâu thì người dân đều bỏ tài sản nhà cửa chạy trốn đến đó. Mội khi ở đâu có cờ đỏ sao vàng (cộng sản) hay cờ đỏ xanh (mặt trận giải phóng miền nam) thì ở đó có nước mắt và máu của nguời dân chảy theo ! Vậy giải phóng cái gì ? Dân miền Nam thông minh, giàu có, sung túc, sống ấm no hạnh phúc thì đâu cần những tên mọi rợ, đói khát và dốt nát đến giải phóng ! Hà Nội gọi là giải phóng dân khỏi chế độ kềm kẹp Mỹ Ngụy, nhưng tại sao lại cướp của dân ? Lột sạch người miền Nam rồi đày họ lên các vùng nước độc để giết từ từ những người trước đây yên chuộng tự do ? Giải phóng cái gì mà dân miền Nam chỉ trong vài ngày đã bị biến xuống thành chó và quân cướp thắng trận cần một đêm để trở thành phú ông ? Vậy đừng bao giờ rêu rao hai chữ giải phóng để bôi bẩn thêm cái bộ mặt nhục nhã của người thắng trận.
Cải tạo trả thù : Cải tạo của chế độ cộng sản Việt Nam là một sự trả thù bỉ ổi nhất của lịch sử nhân loại. Tôi đồng ý sau khi ngưng tiếng súng, quân lính và nhân viên của chế độ cũ, nếu cần, thì tập trung tạm thời trong một thời gian ngắn để ổn định xã hội. Nhưng tuyệt đối phải tuân theo quy chế tù binh về tập trung, làm việc, ăn uống, chăm sóc thuốc men và nhất là phải tôn trọng nhân phẩm của người thua trận. Lịch sử đã chứng minh rằng, cuộc chiến giữa Nam Bắc của Mỹ trong thời kỳ giành Độc Lập hoặc hai trận chiến vừa qua giữa Đức Quốc Xã và Đồng Minh, những con người có giáo dục và có văn hoá đều biết tôn trọng lẫn nhau giữa kẻ thắng và người bại. Nam Bắc Mỹ khi vừa ngưng tiếng súng, hai phe đã mừng rỡ bắt tay, ôm chầm vỗ về và chia sẻ thương đau cũng như đãi ngộ lẫn nhau sau thời gian đối đầu trực diện sống chết trên chiến trường. Các sĩ quan Đồng Minh bị Đức bắt làm tù binh vẫn được mang cấp bậc trong tù, vẫn sinh hoạt và ăn uống đầy đủ đúng tiêu chuẩn. Đặc biệt sĩ quan Đức biết tôn trọng phẩm giá của những sĩ quan bại trận. Hạ đưa tay lên chào trước một tù binh Đồng Minh lớn cấp hơn, và nhất là ăn nói lễ độ, xưng cấp bậc của người tù trước khi nói chuyện. Đối với cộng sản Việt Nam, thật đẹp mặt cho bọn cướp núi, chúng đã hành xác, hạ nhục những sĩ quan miền Nam sau khi người thua trận đã đưa hai tay lên đầu hàng. Đây là cái nhục của những thành phần côn đồ thắng trận !
Làm nhục quốc thể : Trước đây người Nhật đã tặng cho bọn cộng sản Việt Nam một danh từ độc đáo là ‘bọn dòi bọ’. Thật cũng xứng ! Hoan hô người Nhật có một cái nhìn và một câu nói thật chính xác. Cũng nằm trong chiều hướng nầy, cách đây không lâu, một Giám Mục Việt Nam cầm sổ thông hành ra nước ngoài cũng phải thốt lên rằng ‘Khi ra ngước ngoài thật xấu hổ với thông hành do nhà nước Việt cộng cấp’. Điều nầy cũng hoàn toàn đúng, vì người ngoại quốc nước ngoài khi thấy một người Việt cầm visa của Việt cộng thì họ nghĩ ngay rằng, không lao nô thì cũng đĩ điếm, hoặc không buôn lậu thì cũng thuộc loại móc túi, hoặc là dân trồng cỏ (cần sa) hay bán bột (bạch phiến). Chúng ta cũng không thể trách người địa phương được vì các tòa đại sứ Việt cộng ở hải ngoại chỉ là sào huyệt mafia, ổ buôn lậu hoặc là văn phòng bán visa, nơi hành hạ những người mang hộ chiếu Việt Nam. Các đại sứ Việt Nam cộng sản nếu không đi câu trộm tôm cua (Mỹ), buôn lậu sừng tê giác ngà voi (Phi Châu), tổ chức bao che ăn cắp hàng trong siêu thị (Nhật Bản) thì cũng là đầu sỏ các hệ thống trồng cần sa bạch phiến và buôn lậu thịt chó (Bỉ, Pháp). Vậy thật xứng đáng với ‘Chiếc Nôi Nhân Loại’ và ‘Đỉnh Cao Trí Tuệ Loài Người’ của kẻ thắng trận !
Thắng làm nô lệ : Bị chống đối, đảng Việt gian cộng sản ngày đêm nơm nớp sợ dân trong nước nổi dậy, lo người Việt hải ngoại chống phá cũng như sẽ bị như Hoa Kỳ đánh bất cứ lúc nào nên chúng phải bám vào Tàu, và cuối cùng, thì dâng biển bán đất và trải thảm rước bọn Chệt vào cai trị đất nước. Kẻ thắng trận đã dốt lại thiếu khả năng lãnh đạo nhưng tham nhũng vô độ, cuối cùng, để được an toàn ngồi ngai vàng cai trị đất nước Việt Nam, chúng (đảng cộng sản) đang chuẩn bị con đường thật sự an toàn bằng cách biến Việt Nam thành một tỉnh nhỏ của Tàu. Vậy kéo quân vào chiếm Việt Nam Cộng Hòa xong rồi dâng toàn bộ đất nước cho Tàu cộng là một điều ô nhục cho những kẻ gọi là thắng trận !
Thắng rồi làm gì ? Xin nói ngay rằng cộng sản đã đưa đất nước và dân tộc Việt Nam xuống tận cùng vực thẳm của xấu xa và tội lỗi. Những hào nhoáng bên ngoài không thể che giấu một tình trạng mục nát từ gốc rễ cũng như đói rách của đại đa số người dân bị trị. Từ cái bình đẳng vật chất cho đến quyền sống tối thiểu của người dân không được chấp nhận ở Việt Nam mà xã hội ở đây được chia ra hai thành phần rõ rệt : thống trị và bị trị. Một bên giàu có với quyền hành tột bực trong tay, một bên thấp cổ bé miệng đói khát nghèo nàn. Ngoài ra, đạo đức và văn hóa nhân bản của Việt Nam đã cuốn gói ra đi để nhường chỗ cho dối trá lừa lọc và bạo lực do đám người thắng trận đưa từ Bắc vào. Ngày nay, dưới mắt của thế giới tự do, đất nước Việt Nam là một cái chợ trời tạp nhạp trong đó giá trị con người chỉ được tính bằng đồng tiền và giá trị dân nghèo chẳng khác gì là lao nô và gái điếm. Thật nhục nhã cho thành phần cai trị là những tên thắng trận từ rừng chui ra !
2. Cái Vinh của bên thua trận :
- Đĩ điếm trộm cắp : Ngay từ đầu, cộng sản Hà Nội đã to mồm phỉ báng dân miền Nam là ‘một bọn đĩ điếm đầu trộm đuôi cướp, chúng nó ôm nhau xuống tàu để một lần nữa qua Mỹ làm nô lệ’. Bây giờ thì chính bọn thắng trận đang quỳ gối khẩn cầu van xin thành phần trộm cắp đĩ điếm ngày trước hãy bao dung, tha thứ và gởi tiền bạc cho chúng, đồng thời quay về xây dựng đất nước, xóa bỏ hận thù…Đây đúng là một trò tráo trở vô liêm sỉ mà chỉ có bọn vô học mới dám diễn trò hề rẻ tiền nầy cho thế giới xem ! Người Việt hải ngoại lúc nào cũng vinh dự với quá khứ của mình : là thuyền nhân vượt biến, là thành phần Quân-Cán-Chính cũ hay cựu tù nhân chính trị…Nhưng ngược lại ra đường không bao giờ thấy một tên nào dám nhận mình là cộng sản hoặc cò mồi nằm vùng ! Sao lạ vậy ? Chắc chắn kẻ thắng trận cảm thấy xấu hổ vì sợ người đời biết xuất xứ của chúng là dòng họ ‘dòi bọ’ (danh từ người Nhật âu yếm tặng cho nhà ngụy quyền cộng sản Việt Nam).
- Chạy theo đế quốc : Trước kia người thắng trận thường lớn tiếng tuyên truyền rằng tư bản là một chế độ thối nát và văn minh Âu Mỹ chỉ là thứ giả tạo, trong đó người bóc lột người, xã hội thối nát. Nhưng ngày nay, tên cộng sản nào đưa được con cháu ra du học tại các nước Âu-Mỹ là xem như phước đức của ông bà ba mươi đời để lại. Hơn nữa, bất cứ tên nào trong bộ chính trị cầm được visa nhập vào các xứ Âu Mỹ là xem như được lên thiêng đàng. Ngoài ra, những tên đảng viên cán bộ cao cấp đang tung tiền thuê những ông bà mai để được làm bạn thông gia với đám cướp bóc trộm cắp đĩ điếm ngày trước ! Chuyện rầm rộ nhất là tên Nguyễn tấn Dũng được làm thông gia với một gia đình gốc trộm cắp đĩ điếm tại Mỹ. Như vậy là từ nay, tên thủ tướng nầy an tâm nhờ gia đình vợ đứng ra lập công ty ma để chui tiền qua Mỹ dưới nhiều hình thức, được cái passeport qua thăm con thăm rể thoải mái, và nhất là, nếu có biến cố thì chịu nhục quỳ lạy thằng rể để nó đở đầu cho gia đình bố vợ chạy qua núp bóng dưới ‘một chế độ thối nát’ ‘văn minh giả tạo’ và ‘người bóc lột người’ !
- Cải tạo được gì ? : Quân-Cán-Chính của Việt Nam Cộng Hòa dù bị hàng chục năm tù khổ sai, đói khát, bệnh tật nhưng tinh thần của những anh hùng miền Nam vẫn sáng suốt và kiên trì bảo vệ chính nghĩa của mình. Chương trình tẩy não của chế độ cộng sản chẳng ảnh hưởng chút nào trong đầu óc của những người có văn hóa, có lý trí. Thời gian ‘nín thở qua sông’ năm hay mười năm đi nữa, những cái tuyên truyền láo khoét, sai sự thật, phản khoa học của Hà Nội chẳng ăn nhằm gì đối với những người bị đi tù dưới cái mỹ danh là cải tạo tư tưởng. Ngược lại, càng có cơ hội sống cung với cộng sản thì mới thấy và hiểu được những tư tưởng cũng như hành động của thành phần bần cố nông thắng trận ! Tóm lại Việt gian cộng sản hay kẻ thắng trận đã lầm : càng cải tạo thì càng bị dân miền Nam căm thù thêm nữa !
- Tương lai đất nước : Một ngày gần đây, thành phần thắng trận sẽ vắt giò lên cổ mà chạy, đất nước toang hoang, thì chính con cháu của ‘bọn đĩ điếm đầu trộm đuôi cướp’ sẽ là thành phần nòng cốt chính để xây dựng lại mảnh đất nghèo nàn, vô văn hóa, rỗng ruột, bệ rạc mà bọn thắng trận và con cháu của chúng đã phá nát từ một nửa thế kỷ nay. Như vậy, kẻ thắng trận còn gì để ngoan cố huênh hoang, và nhất là, những tên bồi bút và cò mồi nằm vùng chắc chắn sẽ không còn đường sống, vì lịch sử không bao giờ tha thứ cho những kẻ lầm đường lạc lối nhiều lần mà vẫn ngoan cố trước khi nhắm mắt bước vào quan tài !
Tóm lại, sau 38 năm thắng trận, đảng cướp Việt gian chẳng những không làm được gì cho quê hương và dân tộc mà còn khốn nạn đem đất nước dâng cho Tàu cộng, làm ô danh dòng giống con cháu Lạc Hồng. Vậy bọn bồi bút cũng như thành phần cò mồi nằm vùng từ nay hãy câm họng lại….
Kết luận, bây giờ có thể xác định lại, ai thắng ai thua ? Người trong nước và thế giới tự do chắc chắn đã thấy rằng, bốn mươi năm sau, chính kẻ thua (người Việt hải ngoại) đã âm thầm đánh bại người thắng (đảng Việt gian cộng sản) bằng chính nghĩa, bằng lý trí và bằng tình người.
Đinh Lâm Thanh
Tháng Tư Buồn, 2013
Nguồn:http://www.hvhnvtd.com